CHÁNH PHÁP LÀ THUỐC THẦN DIỆU CHỮA DỨT MỌI TÂM BỆNH CỦA CHÚNG SANH!

Thư viện Chánh Pháp / Tác phẩm mới / Tặng Phẩm Dâng Đời

, Thứ Hai 2011-09-21

 

Tặng Phẩm Dâng Đời

 

TRẦN QUÊ HƯƠNG

 

Trích Tặng Phẩm Dâng Đời

 

 

Tôi đi từ vô thủy,

Gọi mặt trời đi theo.

Bạn đường vui thiên lý,

Trên vai túi vải nghèo.

 

Tôi đi từ vô thủy,

Gọi nàng trăng mộng mơ.

Kết tình duyên thiên lý,

Khi nhớ thương làm thơ.

 

Tôi đi trong luân hồi,

Tôi đi trong chơi vơi.

Tôi đi trong đất trời,

Tôi đi trong tim tôi.

 

Có kiếp tôi lên rừng,

Làm tiều phu đốn củi,

Ngày chặt cây bên suối,

Chiều về đổi gạo châu.

 

Mẹ mừng - “Gạo con tao”.

Nào ngờ trăm năm mộng,

Cuộc đời là chiêm bao.

 

Có kiếp tôi ra biển,

Vượt trùng dương phong ba.

Khinh hoạ tai nạn biến,

Tìm trân bảo hồng sa.

 

Những tưởng đời vinh hoa,

Nào ngờ trăm năm mộng.

Của quý nào của ta?

 

Có kiếp tôi ra đồng,

Cày cấy vui nghề nông.

Cuối năm bông lúa chín,

Hạt cơm thoả thích lòng.

 

Những tưởng đời no say,

Nào ngờ trăm năm mộng.

Kiếp người phù du bay…

 

Có kiếp tôi thương buôn,

Làm ăn giữa phố phường.

Ham cao sang tiền bạc,

Tô điểm cuộc tình trường.

 

Những tưởng đời ngát hương,

Nào ngờ trăm năm mộng.

Tổ ấm rẽ uyên ương.

 

Có kiếp tôi quân nhân,

Can trường nơi chiến trận.

Quê hương là trái tim,

Xem thường bom lửa đạn.

 

Những tưởng đền nợ trai,

Nào ngờ trăm năm mộng,

Sự thế cuộc cờ dài.

 

Có kiếp tôi thư sinh,

Bút nghiên phỉ chí tình.

Sáng dăm câu nho, sử,

Chiều bài luận nhân sinh.

 

Những tưởng đời anh minh,

Nào ngờ trăm năm mộng.

Mờ áo trắng trung trinh.

 

Có kiếp chuên làm thơ,

Tôi sống đời mộng mơ.

Mơ thiên tài hào sĩ,

Mơ “triết gia” thẫn thờ.

 

Những tưởng văn chương nợ,

Nào ngờ trăm năm mộng.

Niềm mơ thành giấc mơ!

 

Tôi đi từ vô thuỷ.

Băng qua vạn kiếp người.

Mỗi kiếp người nằm nghỉ,

Là thân xác tả tơi.

Tôi rũ bỏ một đời.

 

Tôi đi từ vô thuỷ,

Đến kiếp này dừng chân.

Việt Nam duyên hiền sĩ,

Tôi tỉnh giấc mộng trần.

 

Đối diện trước vô thường,

Tôi thích đời tha phương.

Vui non bồng thuỷ nhược,

Tìm về chốn cố hương

 

Thế nhân ơi thế nhân!

Tỉnh đi giấc mộng trần.

Kiếp đoạn trường nhẹ phủi,

Xa lánh nẻo trầm luân.

 

“Một bát cơm ngàn nhà,

Thân đi muôn dặm xa.

Muốn thoát đường sanh tử,

Mây trắng hỏi đường qua”.

 

Qua sông mê khổ nạn,

Qua danh sắc cuộc đời.

Qua hận thù lửa đạn,

Qua vạn trái tim người.

 

Thư thả bước chân đi,

Thân choàng mảnh huỳnh y,

Vai mang bình bát đất,

Tĩnh luyện máy huyền vi.

 

Ngàn trăng sao kết bạn,

Suối bạc dòng nghiệm suy.

Cỏ, hoa, chim, sóc, nhạn,

Nụ cười hiền lưu ly.

 

Hải đảo biển mù khơi,

Khải ngộ mắt trong ngời.

Thanh thanh mây sắc nổi,

Tịch tịch lặng tăm hơi.

 

Đóng cửa nhà xưa lại,

Ai hỏi -  chớ đáp lời.

Hở môi là tan hoại,

Sanh tử chẳng phải chơi.

 

Bởi trăm năm hồ mộng,

Phút chốc chòm mây trôi.

Đam mê chi huyễn hoặc,

Lựa là chi dễ duôi.

 

 

Tiền tài mồi bêu nhử,

Sắc đẹp hại con người.

Lợi danh phường bỉ thử,

Cái gì là của tôi?

 

Vợ đẹp con yêu đó,

Chồng quý tước lộc này.

Nụ cười son mộng đỏ,

Ánh mắt long lanh mày.

 

Có phải của ta không?

Nếu ta đừng gìn giữ,

Nếu ta đừng ấp ủ,

Nếu ta đừng luyến thương.

 

Thì nàng – nào của ta,

Thì con – nào của ta.

Tiền, lợi, danh… cũng vậy,

Tất cả là bóng ma!

 

Như thiên thanh vân cẩu,

Ẩn hiện lừa đảo ta.

Ru ta từng hơi thở,

Gạt ta từng sát na.

 

Hành hạ ta từng đêm,

Hành hạ ta từng ngày,

Hành hạ ta từng phút,

Hành hạ ta từng giây.

 

Hạnh phúc đâu không thấy,

Chỉ thấy khổ thân nầy.

Ôi! Tình đời bọt nước,

Ôi! Sự đời áng mây…

 

Nếu không – ngày vô thường,

Nàng đi về mộ xưa,

Con đi về mộ xưa,

Ta cũng về mộ xưa.

 

Chừng đó gì của ta,

“Tử thi” giữa tha ma.

Linh hồn bị đày đoạ,

Nghiệp báo hằng hà sa.

 

Thân còn không của ta,

Huống hồ tiền, ruộng, nhà…

Huống hồ con, chồng, vợ…

Hay danh, sắc, ngựa xe…

 

Muôn kiếp rồi ta đã,

Rong ruổi theo phù hoa.

Làm nô tỳ ngũ dục,

Bỏ quên tâm hồn ta.

 

Thế nhân ơi! Hãy sớm,

Thức tỉnh tháng năm thừa.

Tìm về quê hương cũ,

Xây dựng mái nhà xưa.

 

Nhà xưa – TÂM LINH đó,

Căn tánh của con người.

Đất lành thơm hoa cỏ,

Bảy báu hưởng đời đời.

 

Pháp hỷ vợ chung thuỷ

Từ bi con gái lành.

Thiện tâm lòng trai quí,

Trống rỗng – nhà trâm anh.

 

GIỚI ĐỨC – lan can bảo,

NHẪN NẠI - cửa trang nghiêm,

BÁT CHÁNH - thực thời ngày,

ĐỨC TIN – canh linh hiển,

GIÁO PHÁP – cơm Như Lai.

Uống mật đào TINH TẤN

Hưởng AN LẠC tiêu dao,

Tắm trầm hương THIỀN ĐỊNH,

Dĩ nghiệp TRÍ HUỆ giàu,

Niết-bàn ngủ THANH TỊNH,

GIẢI THOÁT chín tầng cao.

 

Tôi đi từ vô thuỷ,

Tôi đến nẻo vô chung.

Kiếp này dừng chân nghỉ,

Duyên tao ngộ trùng phùng.

 

Để một lần gọi nhớ,

Để một lần gọi thương,

Kết hoa chân lý nở,

Làm quà tặng mười phương.

 

Tôi dừng chân cuối trới,

Dưới lòng nguyệt thu tươi,

Dâng đời bài thơ nhỏ,

Dâng cả trái tim tôi.

Và cả phương hồng cỏ,

Lung linh hố thẳm trời

 

Đêm thu ngời trăng thu,

Huyền diệu tuyệt chân như.

Nguyện kinh thư soi sáng,

Thế nhân thắm đạo từ.

 

-----------------------------------------------------

Các bài liên quan